Ông có 3 con trai và thằng con lớn tên Việt
Từ Bắc gửi thư về dặn dò ông sớm lên thuyền
Thằng Nam vào Sài Gòn, làm một chuyến xa huyện
Quyết tâm kiếm ra việc, không muốn khiến ba phiền
Nhưng rồi thì bom đạn làm mọi chuyện dường khác khi
Đâu theo lối an toàn, thằng Việt chọn đường thoát ly
Như một cánh chim lạc, Nam bị lính ngụy bắt đi
Ông cố gắng liên lạc nhưng chẳng tìm được cách gì
(Chợt nhận ra) Điều ta chưa từng làm những khi đánh trận giả
Không đứa trẻ nào nhận vai đi lánh nạn cả
Hiện thực như họng súng, ai cũng ghét đứng đối diện
Nhiều thứ bị chia cắt mà không phương thức nối liền
Việt lo cho thằng em đâu cùng chiến hào
Mất ngủ hằng đêm sau từng tiếng gào
Bàn bạc rằng bàn đạp là Điện Biên Phủ
Đừng để địch liên thủ, ta sẽ không ngừng tiến vào
Nên nó ngắm và bóp cò
Họng súng còn nóng hơn cả lúc nhà nó đốt lò
Ngắm và bóp cò, ngắm và bóp cò
Sợ nhìn khói bếp vì nó nhớ về cảnh đốt lò
Ngày nó thôi giật mình vì nghe loạt vỏ đạn rơi
Có chăng cũng là ngày mà dòng máu đỏ cạn vơi
Bao giờ hòa bình mới không còn chỉ là tạm thời?
Để thừa nhận sức chịu đựng của nó tới giới hạn rồi
Chẳng hề biến tấu hay nói bóng với gió
Bao năm chiến đấu chìm trong bóng tối đó
Lý tưởng tuy đúng, nhưng khi chúng có nhiều di chứng
Vài người sẵn sàng chết, thay vì sống với nó
Thời gian luôn đến lấy đi thứ đã tạo nên
Làm mẹ của 3 đứa chẳng thể vượt qua bạo bệnh
Cơn đau nhói buốt nhưng dặn lòng chẳng rời được
Đời thường khiến chúng ta bị trói buộc bởi thời cuộc
Ngày cứ thế trôi đi trong chốc lát
Ông già yếu rồi, dáng vẻ trông hốc hác
Cầm mảnh giấy gấp nát, mặt mày lấm láp
Bước chân vang khắp ngõ, Nhân chạy gấp gáp
Lá thư gửi về không kịp hạn
Ông đành ra đi không biết đứa nào thiệt mạng
Nốt trầm của tang gia, lẫn vào ngàn người hoan ca
Là cái giá phải trả, để thống nhất Việt Nam
Nên nó ngắm và bóp cò
Họng súng còn nóng hơn cả lúc nhà nó đốt lò
Ngắm và bóp cò, ngắm và bóp cò
Sợ nhìn khói bếp vì nó nhớ về cảnh đốt lò
Ngày nó thôi giật mình vì nghe loạt vỏ đạn rơi
Có chăng cũng là ngày mà dòng máu đỏ cạn vơi
Bao giờ hòa bình mới không còn chỉ là tạm thời?
Để thừa nhận sức chịu đựng của nó tới giới hạn rồi