Tôi chưa quên một bài ca chan chứa u hoài
Những đêm vắng lạnh bùi ngùi gợi nhớ thương ai
Tôi chưa quên một giọng ca ôi luyến lưu làm sao
Nỉ non như tiếng sáo ru ban chiều
Và dịu êm như khúc ca tình yêu
Bao năm qua miệt mài đi giữa chốn non ngàn
Tiếng ca vẫn gởi niềm thương nỗi nhớ bâng khuâng
Bao năm qua mà giọng ca xưa vẫn đi vào tôi
Tình nguời em mái tóc đen buông dài
Dù ngàn sầu thương nhớ chẳng nhạt phai
Có những khi ngồi đón hoàng hôn
Những khi nhìn trăng xế đầu non
Ngỡ rằng mình yêu vì nghe lòng nhớ
Hoang vắng không gian thành tơ nối cung đàn thương
Nhưng biết yêu là đau khổ
Vì duyên mình dang dở
Vì đời mình còn đi xây tình đất nước quê hương
Sông hồ muôn hướng biết ngày nao thuyền đến bờ
Ai không qua một lần yêu tha thiết trong đời
Lấy trăng gối mộng dệt nhiều mơ ước xa xăm
Tôi xin dâng trọn niềm thương lên phím tơ người ơi
Dù ngày mai xa cách muôn phương trời
Thì đàn tôi chỉ nhớ một người thôi
Nhưng biết yêu là đau khổ
Vì duyên mình dang dở
Vì đời mình còn đi xây tình đất nước quê hương
Sông hồ muôn hướng biết ngày nào thuyền đến bờ
Ai không qua một lần yêu tha thiết trong đời
Lấy trăng gối mộng dệt nhiều mơ ước xa xăm
Tôi xin dâng trọn niềm thương lên phím tơ người ơi
Dù ngày mai xa cách muôn phương trời
Thì đàn tôi chỉ nhớ một người thôi